26 thg 11, 2009
thắc thỏm
31 thg 10, 2009
Sonnet d'Arvers
Mon âme a son secret, ma vie a son mystère
Un amour éternel en un instant conçu
Le mal est sans espoir, aussi j'ai du le taire
Et celle qui l'a fait n'en a jamais rien su.
Hélas ! j'aurais passé près d'elle inaperçu
Toujours à ses côtés et pourtant solitaire
Et j'aurais jusqu'au bout fait mon temps sur la terre
N'osant rien demander et n'ayant rien reçu.
Pour elle, quoique Dieu l'ait faite douce et tendre
Elle ira son chemin, distraite et sans entendre
Ce murmure d'amour élevé sur ses pas.
A l'austère devoir, pieusement fidèle
Elle dira en lisant ces vers tout remplis d'elle :
'Quelle est donc cette femme ? ' et ne comprendra pas.
Félix Arvers
Bài thơ này đã được nhà văn nổi tiếng Khái Hưng trong Tự lực Văn đoàn dịch ra chữ Việt, bản dịch thật hay.
Lòng ta chôn một mối tình,
Tình trong giây phút mà thành thiên thâu!
Tình tuyệt vọng, nỗi thảm sầu,
Mà người gieo thảm như hầu không hay.
Hỡi ơi ! người đó ta đây,
Sao ta thui thủi đêm ngày chiếc thân !
Dẫu ta đi trọn đường trần,
Chuyện riêng dễ dám một lần hé môi.
Người dù ngọc nói hoa cười,
Nhìn ta như thể nhìn người không quen.
Đường đời lặng lẽ bước tiên
Ngờ đâu chân đạp lên trên khối tình
Một niềm tiết liệt đoan trinh,
Xem thơ nào biết có mình ở trong.
Lạnh lùng, lòng sẽ hỏi lòng,
Người đâu tá ở mấy dòng thơ đây ?
Khái Hưng
Bản dịch sau dây của nhà văn Lãng Nhân, cựu học sinh Trường Bưởi.
Nỗi lòng kia chẳng ai hay,
Mối duyên ấp ủ từ ngày gặp nhau.
Gặp nhau một khắc tưởng đâu
Khối tình như đã kết sâu ngàn đời !
Nghiệp này không thoát được rồi :
Một mình mình biết, ngỏ lời cùng ai ?
Mà ai cũng chằng đoái hoài,
Vì ai, thấu được nỗi ai đau lòng !
Tưởng rằng gần gũi chốc mòng
Vẫn trong gang tấc mà lòng cô liêu.
Không xin cũng chẳng được chiều
Chiếc thân lặng lẽ rõi theo đường đời....
Nàng thì hiền dịu tính trời
Thờ ơ đâu nghĩ đến lời yêu thương !
Đi về giữ mực đoan trang
Vô tình gieo lụy trên trường ái ân,
Thơ này riêng tặng giai nhân.
Mà giai nhân lại mười phân hững hờ.
Hỏi rằng : ' Người đẹp trong thơ,
Là ai thế nhỉ ? ' chẳng ngờ là ai ...
Lãng Nhân dịch
(Một chút lịch sử về bài thơ này.Bài thơ Sonnet d' Arvers cũng được loan truyền rộng rãi giữa thế kỷ 19 tại Paris. Trong bài thơ này, Arvers yêu một người đàn bà có chồng, yêu nhưng không tỏ tình, chỉ yêu vụng nhớ thầm, nên không ai biết người đó là ai, ai cũng tìm hiểu xem người đó là ai . Tác giả viết ngay trong bài thơ là khi đưa bài thơ cho người đẹp đọc, bà ta cũng hỏi Arvers: Người đó là ai vậy ?
(*) Sonnet d'Arvers là bài thơ nổi tiếng ở Paris hồi thế kỷ 19 và tới bây giờ vẫn được nhiều người yêu thích. Mới đầu được truyền tụng là Sonnet d'Arvers, cũng có tựa đề là Un Secret.
(**) Sonnet không phải là tựa đề của bài thơ, mà có nghĩa là bài thơ thể sonnet của ông Arvers. Thể sonnet là một thể thơ có 4 đoạn, đoạn 1 có 4 câu, đoạn 2 có 4 câu. Đoạn 3 và đoạn 4 mỗi đoạn có 3 câu. Tất cả bài thơ có 14 câu.
(***) Alex Felix Arvers (1806-1850) là một soạn giả những vở kịch. Ông không nổi tiếng về những vở kịch của ông viết, mà lại nổi tiếng chỉ vì bài Sonnet này. Bài thơ được truyền tụng khắp Paris để tìm hiểu người đàn bà ông yêu đó là ai.
Giống như bài Hai sắc Hoa ty gôn của TTKH với những câu thơ xót xa cảm động : "Tôi vẫn đi bên cạnh cuộc đời"
Ái ân lạt lẽo của chồng tôi,
Và từng thu chết, từng thu chết
Vẫn giấu trong tim một bóng người.
Hồi 60 năm trước, ở Hà nội, Huế, Sài gòn, người ta truyền tụng rộng rãi bài thơ này để tìm kiếm tên tuổi của tác giả, để biết TTKH là bút hiệu của nhà thơ nào ... )
Mãi về sau người viết tiểu sử của Arvers, đã tìm tòi và đoán người đàn bà đó là bà Marie Nodier, con gái của nhà văn Charles Nodier.
Một hôm Arvers được mời tham dự buổi trình diễn văn nghệ do nhà văn Charles Nodier tổ chức. Ngay trong khi dự buổi đó, Arvers đã sáng tác bài thơ này, ông ta viết bài thơ này vào tập thơ của bà Marie Nodier.
Người viết tiểu sử kết luận rằng bài thơ đó Arvers viết để tặng Marie có chồng là Mennessier.
Khi bài thơ của ông được nổi tiếng và truyền tụng, có nhiều người làm thơ hoạ, hoạ rất đúng vần, đúng vận. Cũng có bài rất hay, có bài rất ngộ nghĩnh.
Bài hoạ 1 - một phụ nữ trả lời :
Ami, pourquoi nous dire, avec tant de mystère,
Que l'amour éternel en votre âme conçu,
Est un mal sans espoir un secret qu'il faut taire,
Et comment supposer qu' Elle n'en ait rien su ?
Non, vous ne pouviez point passer inaperçu,,
Et vous n'auriez pas dû vous croire solitaire.,
Parfois les plus aimés font leur temps sur la terre,
N'osant rien demander et n'ayant rien reçu.
Pourtant Dieu mit en nous un coeur sensible et tendre,
Toutes dans le chemin, nous trouvons doux d'entendre
Un murmure d'amour élevé sur nos pas.
Celle qui veut rester à son devoir fidèle
Est émue en lisant ces vers tout remplis d'elle,
Elle avait bien compris... mais ne le disait pas.
Bài hoạ 2 - Một phụ nữ trả lời sỗ sàng
Mon cher, vous m'amusez quand vous faites mystère
De votre immense amour en un moment conçu.
Vous êtes bien naĩf d'avoir voulu le taire,
Avant qu'il ne fût né je crois que je l'ai sụ
Pouviez-vous, m'adorant, passer inaperçu,
Et, vivant près de moi, vous sentir solitaire ?
De vous il dépendait d'être heureux sur la terre :
Il fallait demander et vous auriez reçu.
Apprenez qu'une femme au coeur épris et tendre
Souffre de suivre ainsi son chemin, sans entendre
L'ami qu'elle espérait trouver à chaque pas.
Forcément au devoir on reste alors fidèle !
J'ai compris, vous voyez, " ces vers tout remplis d'elle. "
C'est vous, mon pauvre ami, qui ne compreniez pas.
Bài hoạ 3 - Một ông trả lời bình tĩnh
Je n'aurai pas longtemps laissé dans le mystère
Mon amour insensé subitement conçu.
Plein de désir, d'espoir, je ne pouvais me taire ;
Celle dont je suis fou du premier jour l'a su
Jamais je n'ai passé près d'elle inaperçu.
A ses côtés comment se croire solitaire ?
Pour moi j'aurai goûté le bonheur sur la terre,
Osant tout demander, d'avoir beaucoup reçu.
Dieu ne l'avait pas faite en vain jolie et tendre.
Elle a dans son chemin trouvé très doux d'entendre
Les aveux qu 'un amant murmurait sur ses pas.
A l'austère devoir, j'en conviens, peu fidèle,
Elle saura, lisant ces vers tout remplis d'elle,
Le nom de cette femme ... et ne le dira pas.
19 thg 10, 2009
say với ai
Say sưa nghĩ cũng hư đời
Hư thì hư vậy say thời cứ say
Đất say đất cũng lăng quay
Trời say mặt cũng cũng đỏ gay ai cười ?
và ai cũng biết "tửu nhập ngôn xuất" "đa ngôn đa quá" như
trong câu ca dao
Ở đời chẳng biết sợ ai
Sợ thằng say rượu nói dai tối ngày
nhưng mà:
Say thời say ngãi say tình
Say chi chén rượu mà mình nói say
hoặc
Rượu nào rượu lại say người
Bớ người say rượu, chớ cười rượu say
Ca dao
bởi vậy
Vua Ngô 36 tán vàng
Chết xuống âm phủ có mang được gì
Vua Chổm uống rượu tì tì
Thác xuống âm phủ khác gì vua Ngô !
Ca dao
"Rượu cạn ly, uống say lòng còn giá....
Lá trên cành, 1 chiếc cuối bay xa"
27 thg 9, 2009
"Hiện tượng" Lou Jing
Ở nhiều khía cạnh, Lou Jing (Lâu Thanh) là một phụ nữ trẻ Thượng Hải điển hình: xinh đẹp, tự tin, mê thời trang và nói tiếng phổ thông với thổ ngữ Thượng Hải nặng trịch. Điểm khác biệt của cô sinh viên Học viện Kịch nghệ Thượng Hải này là làn da màu đen. Cô là con của một phụ nữ Trung Quốc và một người đàn ông Mỹ gốc Phi. Cha Lou Jing đã bỏ mẹ cô 20 năm trước và người mẹ này đã một mình nuôi dạy Lou Jing trưởng thành.
Tháng trước, Lou Jing quyết định tham gia chương trình tìm kiếm tài năng ca nhạc Thiên thần phương Đông của kênh Dragon TV, một chương trình kiểu American Idol (Thần tượng nước Mỹ). Lập tức mọi rắc rối ập đến, đặc biệt khi cô trở thành một trong năm thí sinh lọt vào vòng chung kết tại Thượng Hải. Sự xuất hiện của Lou Jing khiến tỉ lệ người xem chương trình tăng vọt, nhưng cũng thổi bùng lên một cuộc tranh cãi gay gắt về chủng tộc chưa từng thấy ở Trung Quốc.
Kể từ ngày 30-8, trên mạng Internet đã có hàng chục nghìn bài viết và bình luận hằn học, mạt sát nguồn gốc của Lou Jing. Trên diễn đàn Tianya.com, một bài viết có tựa đề “Người cha da đen và người mẹ Thượng Hải của Lou Jing” đã thu hút hơn 100.000 lượt truy cập và vô số lời bình luận ác ý, đầy tính chất phân biệt chủng tộc, bài ngoại. Một bình luận còn dán nhãn cay độc cho Lou Jing: “Cha mẹ sai lầm, màu da sai lầm, xuất hiện sai lầm”.
Nhiều cư dân mạng kết luận Lou Jing không phải là “người Trung Quốc thật sự”, không xứng đáng tham dự một cuộc thi trên truyền hình dành cho người Trung Quốc, không thể là thần tượng của giới trẻ hoặc ít nhất là đại diện Thượng Hải tranh tài ở một cuộc thi quốc gia. Trên diễn đàn KDS Life, một cư dân mạng còn sỉ vả: “Tôi không thể tin nổi sao cô ta lại vô liêm sỉ và trơ tráo đến mức dám chường mặt trên tivi”.
Do Lou Jing là kết quả của mối quan hệ thầm lén giữa mẹ cô, lúc đó đã có chồng, và người đàn ông Mỹ gốc Phi, nên rất nhiều cư dân mạng đã trút những lời nguyền rủa cay độc lên người mẹ và gọi bà là kẻ “phản bội giống nòi”. Trên cổng thông tin kdnet.net, một người kết tội bà là “đã phạm tội ngoại tình, đáng ghê tởm hơn là lại ngoại tình với một kẻ khác giống nòi”.
Một người khác viết: “Bà ta thuộc trại tập trung của những phụ nữ vô liêm sỉ dành cho người nước ngoài”. Trên trang Tianya.com, một người có nick là dunkez cay độc: “Mụ Lou rõ ràng nghĩ rằng mụ ta có thể rời khỏi Trung Quốc bằng cách mồi chài một gã da đen, nhưng kết quả là tiền mất tật mang”.
Tuy nhiên, không phải ai cũng hòa vào dòng người nguyền rủa Lou Jing và mẹ cô. Trên blog cá nhân của Lou Jing, nhà văn nổi danh Hung Huang đã lên tiếng: “Bà ấy đã phải đối đầu với rất nhiều kẻ đạo đức giả suốt ngày lên lớp người khác về luân lý đạo đức nhưng bản thân lại phỉ báng một người mẹ đã làm hết sức để bảo vệ con gái mình”.
Một người khác gióng tiếng chuông báo động: “Người Hán đã sa vào thói phân biệt chủng tộc nghiêm trọng”. Có người lại mỉa mai: “Người Mỹ, vốn bị người Trung Quốc buộc tội là phân biệt chủng tộc, lại đã bầu một tổng thống da màu. Trong khi đó, người Trung Quốc lại không thể chấp nhận một thí sinh truyền hình là con lai da đen”.
Trong một bài viết có tựa đề “Nổi giận vì thiên thần da đen” đăng trên trang tiếng Anh của Trung Quốc Nhật Báo, cây bút bình luận Raymond Zhou tỏ thái độ: “Mọi người cần nhận ra rằng nếu anh có quyền phân biệt đối xử với một chủng tộc khác thì tự anh đã trao cho các chủng tộc đó quyền phân biệt đối xử với anh”.
Trước Lou Jing, năm ngoái Trung Quốc cũng rộ lên những phản ứng tiêu cực khi Ding Hui, một người lai gốc Phi, được gọi vào đội tuyển bóng chuyền quốc gia.
Theo giáo sư xã hội học David Zweig thuộc ĐH Khoa học và công nghệ
Cá nhân: nghĩ gì đây? Hà hà tàu nhé
26 thg 9, 2009
TTCT
Tuổi Trẻ Cuối tuần
“30 năm nữa, cái chúng ta cần không phải là sân golf”
TTCT - Có gì sai khi nhiều người trong chúng ta ước ao có được cuộc sống như ở London hay New York? Nhưng theo giáo sư Alan Knight - chuyên gia về phát triển bền vững, người VN nên suy nghĩ lại trước khi bắt chước “những thành phố phương Tây đã mắc sai lầm” này.
Ông đã dành cho TTCT cuộc trò chuyện trong chuyến làm việc tại VN tuần qua.
>> Không lấy đất nông nghiệp làm sân golf
>> Tiếp tục cắt giảm các dự án sân golf
>> Hà Nội kiến nghị dừng 10 sân golf
Giáo sư Alan Knight: Để có mức sống như ở châu Âu và Mỹ, chúng ta cần lượng tài nguyên thiên nhiên lớn gấp ba lần những gì Trái đất hiện có. Lúc đầu nghe điều này tôi đã sốc, vì nó cho thấy chúng ta buộc phải thay đổi cách vận hành Trái đất để những nước như VN có thể thực hiện thành công các tham vọng kinh tế của mình. Nhưng đi vào trọng tâm vấn đề, tôi cho rằng chúng ta phải suy nghĩ nghiêm túc về cách sống mà ta mong muốn với một mệnh đề có thật rằng ta không có đủ tài nguyên thiên nhiên.
Tôi lấy một ví dụ về cách sống phương Tây: để làm một chiếc bánh kẹp thịt bò, tính từ khâu trồng cỏ, nuôi bò... mất 11.000 lít nước. Chỗ đó đủ làm đầy một bể bơi. Nhưng vấn đề là các bạn sẽ không có đủ rừng tự nhiên, đủ đồng lúa... để thỏa mãn mọi nhu cầu.
Lập luận của tôi là phát triển bền vững phức tạp hơn nhiều. Nó không đơn giản là công nghệ gây ít ô nhiễm hơn, mà quan trọng hơn chúng ta muốn có phong cách sống nào, sau đó cần cùng nhau hành động ở cấp độ toàn cầu để sử dụng những nguồn lực có hạn sao cho con người có được cách sống ấy.
Một ví dụ khác: cách đây 10 năm tôi đã tới TP.HCM, khi ấy có rất nhiều xe đạp trên phố. Giờ chỉ toàn xe máy. Người nào may mắn thì có ôtô. Vấn đề là càng nhiều ôtô lưu thông thì những người đi xe máy càng muốn có ôtô, vì việc lái xe máy trong dòng ôtô đông đúc trở nên nguy hiểm hơn. Rốt cuộc mọi người đều phát điên vì nhiều ôtô quá nên ai cũng phải lái xe với tốc độ của xe đạp!
Logic ở đây là càng có nhiều người đi ôtô thì thành phố càng cần đáp ứng nhu cầu lưu thông của ôtô, dẫn tới ô nhiễm gia tăng, chi phí gia tăng và hậu quả là chất lượng cuộc sống giảm.
Tôi ước các bạn thấy London vào 9g mỗi sáng
* Ông nói mình lo lắng vì nhiều người nghĩ rằng phát triển bền vững đồng nghĩa với ít ô nhiễm. Tại sao, thưa giáo sư?
- Tôi nghĩ phát triển bền vững có hàm ý rộng hơn như thế, bao gồm cả chất lượng cuộc sống được nâng cao, người dân khỏe mạnh, dẻo dai... Các bạn sẽ tranh luận rằng ai chả muốn có ôtô vì điều đó khiến chúng tôi thấy dễ chịu hơn và sang trọng hơn!
Tôi ước có thể chỉ cho các bạn thấy London như thế nào vào 9g sáng mỗi ngày: ôtô di chuyển chậm hơn xe máy, gây nhiều ô nhiễm hơn. Chúng tôi đã phá hủy nhiều căn nhà có dấu ấn lịch sử để mở rộng đường sá. Liệu các bạn có thật sự muốn điều đó không? Các bạn có thật sự muốn công dân của mình ì ạch di chuyển mỗi khi đi làm không?
Ngoài ra, một trong những vấn đề lớn ở Mỹ và Anh là bệnh béo phì và trầm cảm. Theo tôi, phát triển bền vững là làm sao chúng ta có cách sống lành mạnh.
* Ý giáo sư là những thành phố như London không phải là hình mẫu phát triển của VN?
- Thế giới đang tận dụng rừng tự nhiên của VN. Chúng là một phần của giải pháp chống biến đổi khí hậu, chuyển hóa CO2 thành O2 cho cả thế giới. Đó là cỗ máy lọc không khí tuyệt vời. Cả thế giới đang xài dịch vụ này miễn phí. Đó không phải lỗi của chúng tôi vì thật ra chúng tôi không biết phải trả tiền ra sao và các bạn cũng không biết phải tính giá thế nào. Vì thế các bạn nghĩ cách làm thế nào để có tiền từ nguồn tài nguyên này, do đó xây thêm nhiều sân golf, sản xuất dầu cọ.
Điều đáng buồn là trong khi đang diễn ra những cuộc thương lượng phức tạp (kiểu nước Anh sẽ trả tiền cho VN như thế nào khi sử dụng dịch vụ lọc không khí tự nhiên ấy) thì người ta tiếp tục xây thêm sân golf và các cánh rừng tự nhiên ngày càng thu hẹp, ngày càng có nhiều người sắm xe hơi và biến Hà Nội thành một nơi khó ở.
Cứ cho là các bạn đang xoay xở để vượt qua Anh và Mỹ, nhưng hãy lắng nghe những tiếng nói từ chính các hình mẫu đó: “Có điều không ổn ở đây. Các bạn cứ từ từ đã. Chúng tôi bị béo phì, trầm cảm, thiếu tài nguyên thiên nhiên... Tại sao các bạn muốn giống như chúng tôi?”.
* Nhưng có muộn không khi VN đã, đang và phải đối mặt với tình trạng ô nhiễm, khai thác tài nguyên quá mức...?
- Một điều luôn động viên tôi là khi bạn dừng làm điều sai trái, thiên nhiên sẽ tha thứ cho bạn! Hẳn các bạn còn nhớ lỗ hổng ozon chúng ta nói tới cách đây vài năm. Giờ nó bắt đầu thu lại vì nhiều nước không sử dụng những hóa chất độc hại nữa. Tôi vừa từ Hong Kong sang, ở đó họ bảo với tôi là lần đầu tiên họ thấy bầu trời trong xanh sau hai năm gần đây. Đó là vì (may hay không may) cuộc suy thoái kinh tế, các nhà máy ở vùng giáp ranh Hong Kong - Trung Quốc hoạt động ít hơn và gây ít khí thải hơn.
Trong phát triển bền vững, không có gì là hoàn toàn trắng hay đen. Các bạn không hoàn toàn đúng và chúng tôi không hoàn toàn sai. Nhưng có những rạn nứt trong cách sống ở New York, London mà các bạn nên hiểu rõ trước khi lặp lại sai lầm tương tự. Đừng khao khát cách sống của phương Tây nếu chưa hiểu rõ những khiếm khuyết của nó. Các bạn vẫn còn cơ hội khi còn có rừng tự nhiên, san hô và những thành phố chưa bị phụ thuộc vào ôtô.
| Sân golf Đà Lạt đã chiếm trọn đồi Cù - một thắng cảnh đẹp được du khách yêu thích, nhưng hầu như không hoạt động từ nhiều năm nay - Ảnh: TSTTourist |
Thẳng thắn đối thoại
* Vậy theo giáo sư, người dân, doanh nghiệp và Chính phủ VN nên bắt đầu từ đâu để đạt được cách sống bền vững?
- Tất cả các bên cần cùng nhau ngồi xuống và thảo luận thẳng thắn, trung thực về cách sống mình muốn. Tôi đảm bảo phần lớn sẽ nói: tôi muốn hạnh phúc, khỏe mạnh. Ở phương Tây, những người sống ở thành phố ngày càng mong gần với thiên nhiên hơn. Chúng ta đưa dân vào thành phố vì muốn tạo ra nhiều của cải hơn cho đất nước. Có nhiều người không nhiều tiền nhưng sống thoải mái và vui vẻ ở miền quê, nhưng họ bắt đầu bị áp lực vì người khác muốn giành khoáng sản ở lòng đất dưới nhà họ hay tạo cảm giác họ thất bại vì không có nhà ba phòng ngủ và ôtô.
* Nhưng với một nước còn nghèo như VN, mưu sinh là nhu cầu hàng đầu với đại bộ phận dân số. Dân nông thôn đổ ra thành thị kiếm sống và không phải ai cũng có thể lựa chọn để sống với thiên nhiên?
- Tôi không có công thức thần kỳ. Nhưng các bạn phải thảo luận với nhau để tìm ra cảm hứng thật sự cho sự phát triển của VN. Tôi sống ở một xã hội coi trọng các think-tank (tức trung tâm nghiên cứu gồm các chuyên gia cao cấp có thể tư vấn, phản biện cho chính phủ). Chính phủ thường mời những nhóm này để hỏi họ nghĩ gì về một vấn đề cụ thể.
Tôi nghĩ nếu bạn lắng nghe, sẽ có người nói với VN là: à, các bạn có vài điểm rất tốt và vài điểm rất tồi. Từ đó bạn sẽ tự biết: vậy tôi muốn ít thứ tồi hơn và nhiều thứ tốt hơn. Khi có được những đối thoại như thế, bạn sẽ có sự khởi động tốt.
Người ta cũng nói nhiều về GDP, nhưng điều gì thật sự cần thiết để có các công dân khỏe mạnh, hạnh phúc? Cần làm gì để người ta nói: “Tôi không muốn ở New York, London hay Bắc Kinh vì VN là nơi tốt nhất để sống”. Hãy hình dung một cuộc hội thoại như thế này:
- Ai muốn sống ở một Hà Nội trong lành, dễ chịu?
- Tôi. Tôi. Tôi - mọi người đều trả lời.
- Ai muốn sống cạnh công trường khai thác mỏ?
- (im lặng)
Nhìn chung, đa số sẽ thích sống ở London hơn Mumbai, nhưng London không phải là thiên đường. Cố gắng đạt cái gì đó tốt hơn vì điều đó là có thể.
* Xin cảm ơn ông.
| Đừng chuyển đổi tài nguyên thiên nhiên sang công nghệ và kinh tế Giáo sư Alan Knight là chuyên gia cố vấn nổi tiếng thế giới về phát triển bền vững trong lĩnh vực kinh tế công và tư nhân. Ông là thành viên của Ủy ban Phát triển bền vững Anh và giữ nhiều danh hiệu quan trọng như giảng viên cao cấp chương trình Kỹ năng lãnh đạo bền vững trong công nghiệp của Trường đại học Cambridge, học giả của Quỹ Thiên nhiên hoang dã Anh (WWF UK), giám đốc Hội đồng kiểm lâm Anh. Giáo sư Alan nổi tiếng với các khái niệm như “nếu các sản phẩm biết nói” hay “những phong cách sống bền vững”. Ông giải thích: “Khi nói chuyện với các công ty, tôi thường đề nghị họ hình dung sản phẩm của mình sẽ nói gì nếu chúng biết nói. Nếu bàn đá này nói được, nó sẽ giải thích ai đã khai thác đá granite từ những vách núi cao, làm việc có an toàn không, họ có được trả lương xứng đáng, việc khai thác có ảnh hưởng xấu đến môi trường không. Quan điểm của tôi là cố gắng làm tốt từng chút một, thay vì tự thả lỏng bản thân vì cho rằng các sản phẩm đâu có biết nói và vì thế chúng sẽ giữ bí mật cho chúng ta”. “Lý do tôi nghĩ VN là nơi thú vị cho những người nghiên cứu như tôi vì các bạn còn rất nhiều rừng tự nhiên, đất nông nghiệp mặc dù chúng đều đang chịu sức ép. Lời khuyên của tôi là đừng chuyển đổi các tài nguyên thiên nhiên đó sang công nghệ và kinh tế. Vì cái chúng ta cần sau 30 năm nữa không phải là các sân golf mà là rừng tự nhiên, các rạn san hô...”. |
HƯƠNG GIANG
cá nhân: Một lần nữa thấy mình dễ chịu với lĩnh vực này! Nếu chạy trên một lĩnh vực nào đó không bằng người khác thì đừng nghĩ sẽ phải thua người khác trên mọi lĩnh vực! Kinh nghiệm của người khác có giúp ích gì được cho bạn?! Một tỉnh thì nên có bao nhiêu cái golf nhỉ?
"Có nhiều người không nhiều tiền nhưng sống thoải mái và vui vẻ ở miền quê, nhưng họ bắt đầu bị áp lực vì người khác muốn giành khoáng sản ở lòng đất dưới nhà họ hay tạo cảm giác họ thất bại vì không có nhà ba phòng ngủ và ôtô. "
20 thg 9, 2009
héros
