Lâu lắm rồi mới về nhà cũ, đi lạc mà!
Trong cuộc sống có những cái bất công, ví dụ như có những người mình toàn tìm tới họ khi chán chường, khi hỏng có chỗ nào tiếp nhận mình nữa. Chỉ có chỗ đó tui mới được ăn như thế này, tui mới được ngồi gác 2 cái chân lên bàn, tay hí hoáy trong mũi. Chỗ này cũng thiệt là như vậy! Hơi bất công. Nhưng nó là nhà của mình, vậy thôi!
Một sự cố gắng nên được đáp trả bằng một sự cố gắng, và chỉ nên được như vậy!
Cũng như nấu một nồi chè ê hề ra rồi, tui có cố gắng làm (nhưng không ngon) bạn cũng ráng nín thở nuốt giùm tui chút xíu! Nhăn mặt khen ngon hay không cũng được, tui cũng vui!
Nếu nói nhiều thì thành ra mình cái gì cũng mục đích, nhưng thật không phải như vậy, quan trọng là ý nghĩa của những thứ mình làm. Để cho nó khỏi mông lung hiu quạnh.
Tự nhiên thấy có những cái mình thiếu, mình càng chạy đến gần thì đôi chân mình càng lùi xa cái mình muốn, thì ra mình đang lùi mà mình vẫn nghĩ mình tiến, hay do ai đó đẩy mình ra xa hơn, xa dữ dội. Thôi đi ngủ, 8:00 am
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét