6 thg 11, 2011

Như đã dấu yêu

Em, có khi nào em hỏi sao anh vẫn như thế, mãi như thế! Em nghĩ là anh sung sướng, hạnh phúc, chọn lựa! Hôm nay nói chuyện với em xong, anh đã nghĩ gì! Lúc nào cũng vậy, anh muốn thật nhiều, muốn xin lỗi em, muốn yêu em, muốn đến bên em! Trong tình yêu và bản năng, con người đều thích sự an toàn, anh luôn nghĩ vậy! Nhưng trong em và anh còn có sự chọn lựa, hoặc anh không dám can đảm để em chọn lựa, giữa một tượng đài vĩ đại và anh! Vì như thế thì anh đã giết em! Trong cuộc đời này, anh mãi boăn khoăn, em có đau đớn không, khi anh đã gây ra cho em nhiều nỗi niềm bằng lỗi lầm của chính mình. Anh mãi hát bài hát giá như em... hay tại anh không yêu em! Anh nghe mọi người nói rằng khi yêu người ta bất chấp tất cả, nhưng thật sự có phải thế không em! Em như là người mãi đứng ở đâu đó bên cuộc đời để gọi anh về dù anh đã đi đâu, anh mãi tin như thế! Chiều nay suýt nữa anh lại làm em khóc và sẽ khóc! Anh nâng niu em, trân trọng, mãi như thế! Trẻ con thường hay bồng bột, nhưng rồi không còn trẻ con nữa, anh vẫn bồng bột! Đôi khi muốn vượt qua cái gì đó, ta phải nhắm mắt lại, để không phải thấy những viễn cảnh sắp xảy ra!
Hôm nay anh hỏi em thật nhiều bằng những dấu chấm than, vì em nói anh hay viết như thế! Hôm nay, em nói em đã thật buồn khi đi đám cưới một người bạn cũ, vì người đó cũng từng rất vì em! Hôm nay, em đã mời anh về nhà em, vì em vẫn đứng đợi anh! Hôm nay, em đã đứng đợi anh, vì anh mãi tin như thế! Hôm nay, anh muốn mãi vì em, vì anh chưa từng vì em!

7 thg 9, 2011

An Lộc Sơn Và Dương Quý Phi

An Lộc Sơn Và Dương Quý Phi


Đây tâm tình An tướng Lộc Sơn, tình yêu thúc thần câu lướt xa, đi Nam kiếm lệ chi về biếu, từng tiêu trái tươi như thắm tình ái ân.
Dương Quý phi (DQP): Sơn ơi Trường An vắng hùng anh, hoàng cung lắng chìm trong nhớ mong, đi đâu mấy ngày không tìm thấy, buâng khuâng xuyến xao tim có gì như xót xa.

Vọng cổ (câu 1)

ALS: Vương phi vừa biết được vương phi ưa thích quả lệ chi đất Lĩnh, thần xin đem chút tài kỵ mã rời khỏi Trường An thương nhớ trên lưng ngựa nâng niu giữ vẹn quả tươi …hồng. Lòng nôn nóng như thiêu mơ nhìn Vương phi cắn trái mọng giữa môi hồng. Thở khói như mây Long Câu trổ tài thiên lý tại người nóng lòng hay ngựa nản chân bon, ôi tâm tình của An tướng An Lộc Sơn nồng nhiệt vụn về hoá thành khờ dạy, sợ quả dạp bầm hơn sợ thọ trọng thương, lo trái mất ngon còn hơ đoạt thành cướp ải.

Nói

DQP: An Lộc Sơn,
ALS: Dương Thái Chân
DQP: Đừng, hảy đứng lại đó
ALS: Nàng không hiểu được tình yêu của ta sao?

Vọng cổ (câu 2)

DQP: An Lộc Sơn ơi xin hảy giữ vững biên thuỳ, đạo lý vì tôi hiện giờ đã là Vương hậu, còn người là thần tôi, mà cũng là nghĩa tử của vua Đường
ALS: Vương phi ơi sao nàng chẳng dám nói tình yêu hay còn tham luyến uy quyền
DQP: Không, người nên nhớ ta còn nhân luân đạo đức, đừng vội bày bừa làm cho bại lý thương luân, An Lộc Sơn là dũng tướng còn mang nợ tang bồng, há là vùi chí vào chút tình nhỏ mọn. Nước mắt giai nhân sẽ làm mềm lòng danh tướng xin chớ ngông cuồng lưu xấu thanh danh.

Nhạc

ALS: Đây quả tươi so màu môi đào hồng, lòng kính dâng Vương phi ôi tình nồng, Này đây vãi Lĩnh Nam tuyệt vời, vì ai băng núi trèo đèo xin ai chớ có phụ lòng.
DQP: Trông quả tươi sao lòng ta nghẹ ngào, làng sóng khơi xa dâng trùng trùng, lệc hi của Lính Nam tuyệt vời, tình mộng buâng khuâng xuyến xao tấm lòng nhớ thương đầy vơi.
ALS: Nhìn ai đà ngẩng ngơ mơ màng, nhìn nhau mà không nói nên lời
DQP: Lời nói giây phút hôm nay cần gì, chân tình yêu thương khó nói trọn lời, danh tướng giai nhân không trọn đời.
ALS: Mọng nước lệ chi bên môi mọng hồng, hồn xuân thắm kính dâng tâm tình, mời dâng xin chớ từ nang người ơi, xót xa lòng ta.

Vọng cổ (câu 5)

DQP: An Lộc Sơn ơi người có biết đâu chưa nếm vị ngọt của quả lệ chi ta bổng nghe thèm rơi nước mắt, giữa cơn đất trời đang nín thở ta chợt nghe nhạc ái ân ru dìu dặt làm thơ mảnh vũ y lạnh ngắt như …đồng. Ngày tháng buồn hắt hiu trong đời một kiếp phi tầng. Một võ tướng mang chi làm hồi xuân tâm sự, tình chân thành hơn kẻ lào thuộc kinh thư, An Lộc Sơn ôi giờ đây tôi là một Vương phi, còn người ôi nghẹn lời không nói được, xúc động hôm nay đầy tình sau nợ trước, dầu biển cách sông ngăn không rời được nhớ thương này

Lưu Thuỷ Hành Vân

ALS: Hoa hé nụ còn thua đôi nét môi
Làng mắt xanh như cười
Ai đem non biếc, trái xanh thành đôi mi
Màu tà dương ửng trên môi hồng

DQP: Hơi gió lạnh vào cung như giấc mơ
Hồn thoảng rung lạ lùng
Yêu ai sao cứ ngại ngùng rồi buâng khuâng
Biển cung son giết bao ân tình

Vọng cổ (câu 6)
ALS: Thái Chân ơi nàng yêu thích quả lệ chi đất Lĩnh, dù vạn núi trăm sông ta không quản ngại, miễn nàng vui lòng
DQP: An Lộc Sơn ơi bao ngài trên lưng ngựa ruổi dong, lòng kẻ cung son vẫn không quên người trên lưng ngựa, mỗi quả trắng thơm biết bao tình chan chứa, thương làm sao lòng dạ khách anh hùng.

http://mp3.zing.vn/bai-hat/An-Loc-Son-Va-Duong-Quy-Phi-Dang-Cap-Nhat/IWZAOAB8.html

5 thg 9, 2011

Thơ tình của người lính biển

Thơ tình của người lính biển

Anh ra khơi
Mây treo ngang trời những cánh buồm trắng
Phút chia tay, anh dạo trên bến cảng
Biển một bên và em một bên

Biển ồn ào, em lại dịu êm
Em vừa nói câu chi rồi mỉm cười lặng lẽ
Anh như con tàu lắng sóng từ hai phía
Biển một bên và em một bên

Ngày mai, ngày mai khi thành phố lên đèn
Tàu anh buông neo dưới chùm sao xa lắc
Thăm thẳm nước trời, nhưng anh không cô độc
Biển một bên và em một bên

Đất nước gian lao chưa bao giờ bình yên
Bão thổi chưa ngừng trong những vành khăn trắng
Anh đứng gác. Trời khuya. Đảo vắng
Biển một bên và em một bên

Vòm trời kia có thể sẽ không em
Không biển nữa. Chỉ mình anh với cỏ
Cho dù thế nào thì anh vẫn nhớ
Biển một bên và em một bên....

TRẦN ĐĂNG KHOA

Theo bản in "Bên cửa sổ máy bay" của Trần Đăng Khoa - NXB Tác phẩm mới - 1985

3 thg 9, 2011

Đời buồn như gió

Thi thoảng, tôi lại được nghe những câu chuyện ma na ná cuộc đời, những cuộc đời xung quanh tôi. Những lần đối diện với cuộc đời một ai đó, không đơn giản chỉ đứng nhìn sự khủng khiếp tràn ngập tâm trí và cơ thể mình. Thay vào đó là sự gắng gượng đứng lên để rồi sau đó là sự trượt dài ghê rợn.
Có những khó khăn dai dẳn, lâu dài làm người ta nghiện ngập thay vì những cái sợ hãi lúc mới ban đầu. Cũng như cảm giác thinh thích khi dậm gai, mưng mủ, có những người tự cắt vào tay mình, chảy máu, những khó khăn đó làm người ta quên những cái đau hiện tại, khó khăn hiện tại và nghĩ đến bể khổ cuộc đời. Mình sẽ từ từ đương đầu, không vội vã, hấp hối. Những lúc đó, con người toả những vầng sáng hào quang, thoát kiếp, bay lên.
Có những sự chấp nhận làm con người ta yếu đuối, bất cần. Có những sự chấp nhận làm người ta can trường, mạnh mẽ. Và có cả những cái làm người ta làm người ta cạn khô, chai sạn.

31 thg 8, 2011

Cõi buồn

Cõi Buồn
Nhạc và Lời: Anh Bằng

Mùa thu nơi đây
Buồn hơn mùa thu Sài Gòn nhiều
Nhìn thu lá bay
Không thiết tha giống Sài Gòn nhiều
Biết không em?
Biết không em?
Mùa thu nơi đây rất buồn
Rất buồn!

Trời mưa nơi đây
Buồn hơn trời mưa Sài Gòn nhiều
Giọt mưa hắt hiu
Như nhắc ta nhớ Sài Gòn nhiều
Biết không em?
Biết không em?
Tuổi xanh cô đơn rất buồn
Rất buồn!

Hoàng hôn nơi đây
Nhạt hơn hoàng hôn Sài Gòn nhiều
Chiều ra biển khơi
Ta thấy thương nhớ Sài Gòn nhiều
Biết không em?
Biết không em?
Thời gian, không gian rất buồn
Rất buồn!

Ta muốn kéo mặt trời lặng đằng Đông, mọc đằng Tây
Ta muốn giam thời gian trong khám tù đày
Để không mất nhau
Để mãi mãi không mất nhau
Không mất nhau trên đời này
Dù là chỉ một phút giây!

Màu trăng nơi đây
Đục hơn màu trăng Sài Gòn nhiều
Trời đêm lắm sao
Nhưng khác sao sáng Sài Gòn nhiều
Biết không em?
Biết không em?
Ở đây trăng sao rất buồn
Rất buồn!

Người đi tha hương
Buồn hơn người nơi Sài Gòn nhiều
Từ phương rất xa
Ta vẫn luôn nhắc Sài Gòn nhiều
Biết không em?
Biết không em?
Ở đây coi như cõi buồn
Cõi buồn…

Cõi Buồn - Elvis Phương | Tải, lyrics, nhạc chờ bài hát

27 thg 8, 2011

Ai nên khôn

Bữa nay lại phạm phải chút sai lầm
Mặt tích cực: Học thêm chút kinh nghiệm và chưa dấn thân vào sai trái, hiểu thêm một chút cách làm việc quái gở
Mặt tiêu cực: mất mấy chục ngàn (trong tưởng tượng), công sức và thấy mình dại dại
Rút kinh nghiệm cho lĩnh vực mới sâu sắc!
Hì, vậy là thêm một nguyên tắc mới được đưa ra. Con sắp lớn khôn!

25 thg 8, 2011

Kỷ niệm bỏ quên

Tôi rất thích xem một chương trình trên youtube mỗi khi không có gì làm, hoặc đang làm gì đó và vừa làm vừa xem nó. Một phần vì có người dẫn chuyện hay cười và vui vẻ. Tối nay, tôi hơi khó chịu với cô vì cô nói lên sự may mắn của mình vì được một thế lực nào đó cưu mang, điều này là quyền cá nhân của cô, nhưng cô lại chia sẻ một phần nỗi buồn vì một nơi nào đó, dưới một bóng cờ nào đó, cô cho rằng có những con người không được như cô. Sao phải nhất thiết như vậy?
Dạo gần đây, tôi thường hay có suy nghĩ, sống là một cuộc chạy đua với cái quên và nhớ của cuộc đời. Cuộc sống này bỏ quên quá nhiều người, trong đó có cả những người chạy bằng đôi chân của chính mình. Có những người cả đời muốn thét lên một tiếng, rồi tắt, nhưng mà khốn nạn lắm: "tui (- cô tiếp viên) lên ti vi để cha mẹ nhìn mà họ không biết tui là ai, còn người dưng liếc ngang là nhớ liền."
Rồi một cô gái trẻ (dưới 18), tát vào mặt CSGT nhiều cái (hơn 1 cái) bị kêu án 9 tháng tù. Luật pháp là để giáo dục (và răn đe) giáo dục ai và răn đe ai, giáo dục người bị kết án và răn đe xã hội hay giáo dục xã hội và răn đe người bị kết án?! Người đời chả cần biết anh là ai, ở tù bao nhiêu ngày, 9 tháng tù hay 3 năm thì cũng là đi tù chứ không phải đi đến nhà văn hoá hay trường học, người đời có tưới nước thêm cho một cô gái nằm trong lồng ấp 9 tháng? Cay nghiệt, khắt khe. Người đời gật đầu bảo nhau rằng: đó là đích đáng, đúng người trúng việc, xã hội kháu nhau rằng, từ nay kiện toàn cho máy móc, đi bước nào chắc bước đó. Tôi rùng mình ghê sợ, như thể những con người tốt đó đóng vai một giai cấp cao sang, quyền quý, mày là tội ác, mày rờ tới (gần) những người như tao thì mày bị vậy là thích đáng, đáng đời mày. Tôi muốn nói rằng, những con người giả danh đó, những con người tốt đó có thật sự tốt cho người khác, hay chỉ tốt với chính giai cấp của mình. Tại sao ăn cắp là phải bị chặt tay, tra ấn? Liệu sau đó anh có hết ăn cắp không? Con người không phải là thằn lằn, muốn thì mọc đuôi khác, vấn đề là làm sao cho người ta hướng đến cái tốt chứ không phải bất cần, cùi không sợ lở.
Cám ơn, xúc cảm và trân trọng cho rất rất nhiều những lòng tốt cho rằng những gì là quá nặng, và kêu gọi nhân đạo. Nó cho tôi thấy rằng cuộc đời cũng còn nhiều lắm những chân tình bên cạnh những giả danh cay nghiệt.
Tôi không nhớ câu nói này của ai nhưng tôi rất thích: Không thể lựa cái tốt ra khỏi cái xấu và có lẽ cũng chẳng cần phải làm như vậy! Và đó cũng là lời kết cho những suy nghĩ này.

19 thg 8, 2011

tâm tư

Có đôi khi thấy ổn nhưng thật sự là không ổn, bữa nay thấy có một chút không ổn, vậy có ổn không?
Gánh những thứ của người khác nữa nên nặng nhọc hơn là phải rồi. Bước tới và bước tới một hai một hai một hai.

15 thg 8, 2011

ngủ, không ngủ, ngủ, ...

Không ngủ thì ngày mai cũng đến. Mất ngủ liên tục 3 ngày. (xạo!)

12 thg 8, 2011

Trước đèn xem truyện Tây Minh

Những ngày nay, tôi thực sự không hiểu được những cái gì đang đến với mình. Có những cái thực sự là khó khăn nhưng không phải lúc nào bạn cũng ý thức được điều đó, có thể vì bạn chưa đủ hiểu từ từ cho đến khi nhận ra bản chất thật! Bao nhiêu là bao nhiêu, bạn có thể phải khác, có thể không là mình một khía cạnh nào đó, nhưng bản sắc của mỗi người là cố định.
Bạn nói bỏ, là bỏ. Vì những cái chưa từng mặn nồng thì rời bỏ không phải là điều khó khăn, dù sau đó sẽ là muôn vàng những khó khăn! Không ai phải đi vào đường cùng, tin chắc rồi sẽ có những quyết định đúng đắn và may mắn! Lòng tốt thì có phải lúc nào cũng đi chung với sự chân thành, nếu bây giờ được lựa chọn, tôi chỉ chọn chân thành, nhưng trong lúc đó, không có một cái gì để gọi chung là chân thành. Ngồi trong không khí đó, tôi là người khác, tôi không hiểu tất cả. Chỉ biết dò dẫm từng bước một, sau ba tuần nữa, tôi sẽ có quyết định mới, vì vốn dĩ, mọi thứ chưa từng khả quan. Nhưng từ bỏ thì liệu có khả quan hơn?!
Thứ nữa, muốn nói với những ai thấp hơn người này người kia, đừng xài những thứ tồi tệ mà người khác làm với mình, như vậy bạn sẽ thấy hình ảnh bạn lúc đấy như thế nào. Nhưng không nói nhiều, vì bạn vẫn còn thấp lắm. Mềm như nước, không bao giờ gãy, tan rồi hợp.
Có những u mê cần lúc dài lâu tỉnh táo để nghiền ngẫm và ứng phó. Giỏi cư xử ở đâu, sao giờ không sử dụng.
Ngày mai sẽ không nói chuyện này, học bài, đi thi, học hành là giờ phút quý báu chân thành, quyết định sẽ trông chờ vào những thứ của nay và mấy tuần nữa. Ngẫm, nếu không được công nhận, thì thà cuộc đời như con nước đưa bèo trôi.

5 thg 8, 2011

22

Con người luôn cần hy vọng và niềm tin. Có nhiều cách để người ta bám víu vào những điều mới mẻ, đó là tình yêu, niềm say mê, hy vọng, một khi đã không còn những cái đó, thì cuộc đời thật lầm lũi, thổi hồn vào một cái gì đó đi thôi!
Hạnh phúc là có gì đó để làm, có ai đó để yêu thương và có cái gì đó để hy vọng.

30 thg 7, 2011

Chim vẫn hót trong vườn đấy thôi

Chơi với trẻ em không còn cảm thấy vui thì nên tính như thế nào đây? Tìm người lớn chăng? Hihi
Có những chuyện thật thú vị, nhưng do mình không để ý. Sẽ để ý!

4 thg 6, 2011

Không có gì là không thể giải quyết!

Tất cả những thứ hỗn độn hiện tại đều do một tay mình tạo ra, vấn đề ra quyết định thật khó, khó vì chính mình chứ không phải vì một cái gì khác! Phải thương lượng lại và dám đương đầu! Lỡ bước một bước rồi, thì phải bước thêm bước nữa,...
Không có gì là không thể giải quyết!

15 thg 5, 2011

Lầm lũi!

Có những lúc ta cần thật nhiều người xung quanh để tán thưởng để reo vui cùng mình, đó là chiến công, là thử thách, là tất cả những gì có thể để ta có thể đặt kèm theo cụm từ hiển hách, lẫy lừng. Rồi có lúc ta cần có mình ta thôi, để liếm láp, gặm nhấm vết thương, hoặc ta chỉ có thể có thế thôi. Cuộc sống dạy mỗi người một suy nghĩ một cách nhìn, có người gào thét, có người cắn môi chảy máu, có người tự mình ngồi dậy rồi quầy quã bước tiếp. Dường như, nỗi cô đơn tận cùng của mỗi con người không phải là không nói được tiếng nói của đồng loại mà là không thể nói tiếng nói của họ! Nói đi, nói đi, nói nhiều những gì mình nghĩ đi, rồi sau đó là một chuỗi những hệ luỵ kéo theo. Chỉ có mình mới giúp mình đứng dậy và đi tiếp, trời giúp kẻ tự giúp mình, không mong muốn và không đặt kì vọng, mong đợi vào ai hết! Lầm lũi!

5 thg 5, 2011

lòng vòng chút

Thứ nhất là mình sắp lên dĩa, nhưng những cái đang có chẳng có hệ thống nào hết. Trong đầu lúc nào mình cũng muốn tụng câu kinh nguyện cầu, đàng hoàng, đứng đắn nhá! nhưng mà những gì thể hiện thì cứ long nhong, lỏng ngổng. Bó tay!
Thứ nhì, không biết có gọi được những cái đang làm là cố gắng hay không. Trong khi không đang viết nhạc, không đang làm thơ, không muốn và không biết tô tô vẽ vẽ nhưng mà có một vài phần trăm nào đó muốn đi theo chiều hướng không - khuôn - khổ. Có nghĩa là hơi tự do và bất cần, sẵn sàng nông nổi, sẵn sàng nóng hổi! Bất lực!
Thứ ba, đang có tư tưởng đổ thừa và không quan trọng nhiều thứ. Vô tình thấy tự do tràn ngập, không có gì quan trọng, nghĩa là lúc nào cũng thoải mái (= bây giờ), mai mốt tự xử! Ngậm ngùi!
AAAAAA
Ờ! Hôm bữa có người nói thích cái cách mình nhìn bạn bè, tự nhiên sướng sướng, dù không biết mình có bao lần ngậm ngùi, nhưng mà đã sủng ái những người vô tư, thì ít ra cũng đền đáp cho chính mình chút gì chứ! Hehehe
Nay không biết học đâu ra cái cách nói lan man! thôi đi học bài nhá! Bữa nào kể mấy cái chuyện vui vui cho nghe, đặng ngẫm cười hai chữ nhân tình éo le!

4 thg 5, 2011

Lơ mơ lờ mờ

Nếu buông tay là hạnh phúc thì thôi cũng xin buông tay
Một khi sự cố gắng không thành thì thôi đành đổ lỗi cho may mắn
Ôi!
Kẻ thù lớn nhất của đời mình là chính mình!
Đi ngủ

26 thg 4, 2011

tức

Buổi sáng 6h đến 9h30
buổi trưa 9h30 đến 2h
Chiều 2h đến 5h30

12 thg 4, 2011

vui hay không

thứ nhất, việc ai đó bước vào cuộc đời mình, rồi ra đi, để lại cái gì đó tùm lum là điều ai cũng rầu, vậy mà dạo này những việc như thế cứ muốn chơi đểu chính mình!
thứ nhì, mọi cố gắng thì cũng phải có sơ sẩy, và đừng nhìn em bằng đôi mắt ấy!
dạo gần đây không còn có khả năng im lặng thay vì đốp chát! đời không vui cũng được, mình vui là đủ rồi! ... ôi cuốn sách tối qua, hại em quá! chúc mọi người nghỉ lễ vui vẻ

28 thg 2, 2011

van nài

Trong một guồng công việc, bạn sẽ cảm thấy thoải mái hơn, bây giờ dứt công việc ra, hoặc ít ra là việc đó không có tiếp xúc với người khác, ức chế, mọi chuyện cứ muốn xoay lòng vòng cho mình mệt, đuối, xin mọi người cho tôi bình yên cho tới vài tháng nữa, đừng nhắc tới những mục đích của cuộc đời nữa! Cứ như một người chạy đua nhìn người khác mất hút trước mặt mình! Tâm ơi hãy tịnh!

10 thg 1, 2011

động tịnh

Đầu tuần lại là nghe lúng túng!
Sao cứ lấy dây cột chân mình!
Ngày nào cũng có việc để làm và để ... lo
Tâm không tịnh thì ngồi yên cũng không tịnh!
Khốn khổ thay kiếp người!
...