15 thg 5, 2011

Lầm lũi!

Có những lúc ta cần thật nhiều người xung quanh để tán thưởng để reo vui cùng mình, đó là chiến công, là thử thách, là tất cả những gì có thể để ta có thể đặt kèm theo cụm từ hiển hách, lẫy lừng. Rồi có lúc ta cần có mình ta thôi, để liếm láp, gặm nhấm vết thương, hoặc ta chỉ có thể có thế thôi. Cuộc sống dạy mỗi người một suy nghĩ một cách nhìn, có người gào thét, có người cắn môi chảy máu, có người tự mình ngồi dậy rồi quầy quã bước tiếp. Dường như, nỗi cô đơn tận cùng của mỗi con người không phải là không nói được tiếng nói của đồng loại mà là không thể nói tiếng nói của họ! Nói đi, nói đi, nói nhiều những gì mình nghĩ đi, rồi sau đó là một chuỗi những hệ luỵ kéo theo. Chỉ có mình mới giúp mình đứng dậy và đi tiếp, trời giúp kẻ tự giúp mình, không mong muốn và không đặt kì vọng, mong đợi vào ai hết! Lầm lũi!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét