31 thg 8, 2011

Cõi buồn

Cõi Buồn
Nhạc và Lời: Anh Bằng

Mùa thu nơi đây
Buồn hơn mùa thu Sài Gòn nhiều
Nhìn thu lá bay
Không thiết tha giống Sài Gòn nhiều
Biết không em?
Biết không em?
Mùa thu nơi đây rất buồn
Rất buồn!

Trời mưa nơi đây
Buồn hơn trời mưa Sài Gòn nhiều
Giọt mưa hắt hiu
Như nhắc ta nhớ Sài Gòn nhiều
Biết không em?
Biết không em?
Tuổi xanh cô đơn rất buồn
Rất buồn!

Hoàng hôn nơi đây
Nhạt hơn hoàng hôn Sài Gòn nhiều
Chiều ra biển khơi
Ta thấy thương nhớ Sài Gòn nhiều
Biết không em?
Biết không em?
Thời gian, không gian rất buồn
Rất buồn!

Ta muốn kéo mặt trời lặng đằng Đông, mọc đằng Tây
Ta muốn giam thời gian trong khám tù đày
Để không mất nhau
Để mãi mãi không mất nhau
Không mất nhau trên đời này
Dù là chỉ một phút giây!

Màu trăng nơi đây
Đục hơn màu trăng Sài Gòn nhiều
Trời đêm lắm sao
Nhưng khác sao sáng Sài Gòn nhiều
Biết không em?
Biết không em?
Ở đây trăng sao rất buồn
Rất buồn!

Người đi tha hương
Buồn hơn người nơi Sài Gòn nhiều
Từ phương rất xa
Ta vẫn luôn nhắc Sài Gòn nhiều
Biết không em?
Biết không em?
Ở đây coi như cõi buồn
Cõi buồn…

Cõi Buồn - Elvis Phương | Tải, lyrics, nhạc chờ bài hát

27 thg 8, 2011

Ai nên khôn

Bữa nay lại phạm phải chút sai lầm
Mặt tích cực: Học thêm chút kinh nghiệm và chưa dấn thân vào sai trái, hiểu thêm một chút cách làm việc quái gở
Mặt tiêu cực: mất mấy chục ngàn (trong tưởng tượng), công sức và thấy mình dại dại
Rút kinh nghiệm cho lĩnh vực mới sâu sắc!
Hì, vậy là thêm một nguyên tắc mới được đưa ra. Con sắp lớn khôn!

25 thg 8, 2011

Kỷ niệm bỏ quên

Tôi rất thích xem một chương trình trên youtube mỗi khi không có gì làm, hoặc đang làm gì đó và vừa làm vừa xem nó. Một phần vì có người dẫn chuyện hay cười và vui vẻ. Tối nay, tôi hơi khó chịu với cô vì cô nói lên sự may mắn của mình vì được một thế lực nào đó cưu mang, điều này là quyền cá nhân của cô, nhưng cô lại chia sẻ một phần nỗi buồn vì một nơi nào đó, dưới một bóng cờ nào đó, cô cho rằng có những con người không được như cô. Sao phải nhất thiết như vậy?
Dạo gần đây, tôi thường hay có suy nghĩ, sống là một cuộc chạy đua với cái quên và nhớ của cuộc đời. Cuộc sống này bỏ quên quá nhiều người, trong đó có cả những người chạy bằng đôi chân của chính mình. Có những người cả đời muốn thét lên một tiếng, rồi tắt, nhưng mà khốn nạn lắm: "tui (- cô tiếp viên) lên ti vi để cha mẹ nhìn mà họ không biết tui là ai, còn người dưng liếc ngang là nhớ liền."
Rồi một cô gái trẻ (dưới 18), tát vào mặt CSGT nhiều cái (hơn 1 cái) bị kêu án 9 tháng tù. Luật pháp là để giáo dục (và răn đe) giáo dục ai và răn đe ai, giáo dục người bị kết án và răn đe xã hội hay giáo dục xã hội và răn đe người bị kết án?! Người đời chả cần biết anh là ai, ở tù bao nhiêu ngày, 9 tháng tù hay 3 năm thì cũng là đi tù chứ không phải đi đến nhà văn hoá hay trường học, người đời có tưới nước thêm cho một cô gái nằm trong lồng ấp 9 tháng? Cay nghiệt, khắt khe. Người đời gật đầu bảo nhau rằng: đó là đích đáng, đúng người trúng việc, xã hội kháu nhau rằng, từ nay kiện toàn cho máy móc, đi bước nào chắc bước đó. Tôi rùng mình ghê sợ, như thể những con người tốt đó đóng vai một giai cấp cao sang, quyền quý, mày là tội ác, mày rờ tới (gần) những người như tao thì mày bị vậy là thích đáng, đáng đời mày. Tôi muốn nói rằng, những con người giả danh đó, những con người tốt đó có thật sự tốt cho người khác, hay chỉ tốt với chính giai cấp của mình. Tại sao ăn cắp là phải bị chặt tay, tra ấn? Liệu sau đó anh có hết ăn cắp không? Con người không phải là thằn lằn, muốn thì mọc đuôi khác, vấn đề là làm sao cho người ta hướng đến cái tốt chứ không phải bất cần, cùi không sợ lở.
Cám ơn, xúc cảm và trân trọng cho rất rất nhiều những lòng tốt cho rằng những gì là quá nặng, và kêu gọi nhân đạo. Nó cho tôi thấy rằng cuộc đời cũng còn nhiều lắm những chân tình bên cạnh những giả danh cay nghiệt.
Tôi không nhớ câu nói này của ai nhưng tôi rất thích: Không thể lựa cái tốt ra khỏi cái xấu và có lẽ cũng chẳng cần phải làm như vậy! Và đó cũng là lời kết cho những suy nghĩ này.

19 thg 8, 2011

tâm tư

Có đôi khi thấy ổn nhưng thật sự là không ổn, bữa nay thấy có một chút không ổn, vậy có ổn không?
Gánh những thứ của người khác nữa nên nặng nhọc hơn là phải rồi. Bước tới và bước tới một hai một hai một hai.

15 thg 8, 2011

ngủ, không ngủ, ngủ, ...

Không ngủ thì ngày mai cũng đến. Mất ngủ liên tục 3 ngày. (xạo!)

12 thg 8, 2011

Trước đèn xem truyện Tây Minh

Những ngày nay, tôi thực sự không hiểu được những cái gì đang đến với mình. Có những cái thực sự là khó khăn nhưng không phải lúc nào bạn cũng ý thức được điều đó, có thể vì bạn chưa đủ hiểu từ từ cho đến khi nhận ra bản chất thật! Bao nhiêu là bao nhiêu, bạn có thể phải khác, có thể không là mình một khía cạnh nào đó, nhưng bản sắc của mỗi người là cố định.
Bạn nói bỏ, là bỏ. Vì những cái chưa từng mặn nồng thì rời bỏ không phải là điều khó khăn, dù sau đó sẽ là muôn vàng những khó khăn! Không ai phải đi vào đường cùng, tin chắc rồi sẽ có những quyết định đúng đắn và may mắn! Lòng tốt thì có phải lúc nào cũng đi chung với sự chân thành, nếu bây giờ được lựa chọn, tôi chỉ chọn chân thành, nhưng trong lúc đó, không có một cái gì để gọi chung là chân thành. Ngồi trong không khí đó, tôi là người khác, tôi không hiểu tất cả. Chỉ biết dò dẫm từng bước một, sau ba tuần nữa, tôi sẽ có quyết định mới, vì vốn dĩ, mọi thứ chưa từng khả quan. Nhưng từ bỏ thì liệu có khả quan hơn?!
Thứ nữa, muốn nói với những ai thấp hơn người này người kia, đừng xài những thứ tồi tệ mà người khác làm với mình, như vậy bạn sẽ thấy hình ảnh bạn lúc đấy như thế nào. Nhưng không nói nhiều, vì bạn vẫn còn thấp lắm. Mềm như nước, không bao giờ gãy, tan rồi hợp.
Có những u mê cần lúc dài lâu tỉnh táo để nghiền ngẫm và ứng phó. Giỏi cư xử ở đâu, sao giờ không sử dụng.
Ngày mai sẽ không nói chuyện này, học bài, đi thi, học hành là giờ phút quý báu chân thành, quyết định sẽ trông chờ vào những thứ của nay và mấy tuần nữa. Ngẫm, nếu không được công nhận, thì thà cuộc đời như con nước đưa bèo trôi.

5 thg 8, 2011

22

Con người luôn cần hy vọng và niềm tin. Có nhiều cách để người ta bám víu vào những điều mới mẻ, đó là tình yêu, niềm say mê, hy vọng, một khi đã không còn những cái đó, thì cuộc đời thật lầm lũi, thổi hồn vào một cái gì đó đi thôi!
Hạnh phúc là có gì đó để làm, có ai đó để yêu thương và có cái gì đó để hy vọng.