25 thg 8, 2011

Kỷ niệm bỏ quên

Tôi rất thích xem một chương trình trên youtube mỗi khi không có gì làm, hoặc đang làm gì đó và vừa làm vừa xem nó. Một phần vì có người dẫn chuyện hay cười và vui vẻ. Tối nay, tôi hơi khó chịu với cô vì cô nói lên sự may mắn của mình vì được một thế lực nào đó cưu mang, điều này là quyền cá nhân của cô, nhưng cô lại chia sẻ một phần nỗi buồn vì một nơi nào đó, dưới một bóng cờ nào đó, cô cho rằng có những con người không được như cô. Sao phải nhất thiết như vậy?
Dạo gần đây, tôi thường hay có suy nghĩ, sống là một cuộc chạy đua với cái quên và nhớ của cuộc đời. Cuộc sống này bỏ quên quá nhiều người, trong đó có cả những người chạy bằng đôi chân của chính mình. Có những người cả đời muốn thét lên một tiếng, rồi tắt, nhưng mà khốn nạn lắm: "tui (- cô tiếp viên) lên ti vi để cha mẹ nhìn mà họ không biết tui là ai, còn người dưng liếc ngang là nhớ liền."
Rồi một cô gái trẻ (dưới 18), tát vào mặt CSGT nhiều cái (hơn 1 cái) bị kêu án 9 tháng tù. Luật pháp là để giáo dục (và răn đe) giáo dục ai và răn đe ai, giáo dục người bị kết án và răn đe xã hội hay giáo dục xã hội và răn đe người bị kết án?! Người đời chả cần biết anh là ai, ở tù bao nhiêu ngày, 9 tháng tù hay 3 năm thì cũng là đi tù chứ không phải đi đến nhà văn hoá hay trường học, người đời có tưới nước thêm cho một cô gái nằm trong lồng ấp 9 tháng? Cay nghiệt, khắt khe. Người đời gật đầu bảo nhau rằng: đó là đích đáng, đúng người trúng việc, xã hội kháu nhau rằng, từ nay kiện toàn cho máy móc, đi bước nào chắc bước đó. Tôi rùng mình ghê sợ, như thể những con người tốt đó đóng vai một giai cấp cao sang, quyền quý, mày là tội ác, mày rờ tới (gần) những người như tao thì mày bị vậy là thích đáng, đáng đời mày. Tôi muốn nói rằng, những con người giả danh đó, những con người tốt đó có thật sự tốt cho người khác, hay chỉ tốt với chính giai cấp của mình. Tại sao ăn cắp là phải bị chặt tay, tra ấn? Liệu sau đó anh có hết ăn cắp không? Con người không phải là thằn lằn, muốn thì mọc đuôi khác, vấn đề là làm sao cho người ta hướng đến cái tốt chứ không phải bất cần, cùi không sợ lở.
Cám ơn, xúc cảm và trân trọng cho rất rất nhiều những lòng tốt cho rằng những gì là quá nặng, và kêu gọi nhân đạo. Nó cho tôi thấy rằng cuộc đời cũng còn nhiều lắm những chân tình bên cạnh những giả danh cay nghiệt.
Tôi không nhớ câu nói này của ai nhưng tôi rất thích: Không thể lựa cái tốt ra khỏi cái xấu và có lẽ cũng chẳng cần phải làm như vậy! Và đó cũng là lời kết cho những suy nghĩ này.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét